watch sexy videos at nza-vids!

Truyện sex chị em làm tình


Tiếng hát Như Quỳnh thanh cao cất vang trong làn
âm nhạc quê hương đã làm bao thính khách
trong rạp mê say. Giữa một khung trời xa cách
Việt Nam cả hơn mấy nghìn cây số đường biển,
mà nghe được một thiếu nữ Việt cất tiếng hát đầy
điêu luyện, hát cho nghe những bài tình ca làng quê đã làm khán giả mùi tủi nhớ về thời dĩ vãng.
Và khi Như Quỳnh dừng hát, một tràn vỗ tay to và
liên miên làm rung động cả sân khấu để hoan hô
nàng. Như Quỳnh vui sướng cúi đầu cảm tạ khán
giả và ân cần đi chào hỏi những quan khách ở
những hàng đầu ghế. Như Quỳnh thiệt đẹp. Cặp mắt trong suốt, trữ tình trên chiếc mũi dọc dừa
vuốt tận tới chiếc môi mềm mỏng. Như Quỳnh
không những hát hay, vẻ đẹp nàng đã làm bao
chàng trai hâm mộ. Lại một lần nữa, Như Quỳnh đã
chinh phục con tim khán giả. Bước đường nghệ
thuật nàng thật sáng sủa, danh vọng, tiền bạc nàng đều có đủ hết…
Nửa giờ sau, khi chương trình kết thúc và khán
giả đã ra về hết, tôi lặng lẽ bước vào và thu dọn
làm sạch sân khấu. Tôi nhặt những chai nước dư
thừa, những túi chips lượm lặt bỏ vào bao và
xách đi. Tôi tên là Bàng. Hiện tôi làm công trong rạp hát Crown này. Trách nhiệm tôi là làm sạch rác
sau mỗi lần trình diễn. Tiền công làm ra cũng chỉ
vừa đủ trả tiền nhà, và mọi thứ hàng ngày thôi. Tôi
nghèo, cuộc đời vô định không bến bờ đã làm tôi
nản lòng tiêu cực. Trong lúc ấy, tôi thấy Như
Quỳnh bước ra khỏi rạp. Quần áo bây giờ tuy không diêm dúa như lúc trình diễn nhưng cũng
cầu kỳ lắm. Một chiếc áo sơ mi trắng của áo học
sinh trong chiếc quần jean bó sát cặp đùi nàng.
Như Quỳnh thiệt đẹp, vẻ đẹp băng thanh ngọc
khiết của nàng làm tôi ngẩn người. Như Quỳnh
chợt bắt gặp ánh mắt ngô ngố của tôi, nàng mỉm cười. Một nụ cười dịu êm, nhưng chỉ lạ nụ cười xã
giao thôi. Xong, nàng bước vội ra ngoài, không để
ý gì tới tôi nữa. Tôi thở dài, lặng lẽ trở về công việc
hàng ngày. * * * Con đường chiều Melbourne thiệt lạnh và giá băng
quá. Trong ánh chiều tà, tôi dạo bước qua một
công viên và thẫn thờ nghĩ những chuyện bâng
quơ. Nghĩ tới Như Quỳnh mà lòng tôi tê tái. Nhìn
những cặp tình nhân dắt tay nhau, tôi thấy họ thật
hạnh phúc. Chạnh lòng, tôi cất tiếng hát một bài tôi thích nhất.
‘Ðêm cô đơn, không còn ai lang thang. Con phố
lạnh thầm buồn có tình tôi miên man, Ánh trăng
tàn ngõ vàng, có tình tôi miên man, ánh trăng tàn
ngõ vàng. Ðêm hoang vu, yêu ngàn năm thiên thu,
nơi góc bụi đường trần, tôi làm con thiêu thân, đứng trước cổng đèn vàng, em nhìn tôi trên cao,
thương tình tôi lao xao.
Em anh cao, tình em sáng lấp lánh như ngàn sao
trên trời. Tôi ngây ngô, trồng cây cuối góc phố ôm
mộng mơ. Em trăng non sáng cho đêm tàn,như
mây tan giữa không gian. Tôi ngàn năm đợi, dẫu tình xa vời, nỗi đau của tôi.
Ðêm suy tư, trong tình yêu suy tư, cơn gió nào lạc
loài, cuốn tình tôi qua đây, bấy nhiêu loài cỏ dại,
khiến tình tôi loay hoay giống đêm dài mệt nhoài.
Ðêm cô đơn, muôn vì sao không tên, như đám
bạn thật hiền, thức cùng tôi thâu đêm nhớ thương về một người, khiến hạt mưa bay bay, đêm nằm
nghe hây hây… khiến hạt mưa bay bay, đêm nằm
đau.
Bỗng tôi thấy Như Quỳnh đang ngồi trên một bãi
cỏ ngắm nhìn bầy lũ trẻ con đang chơi đùa ở sân
chơi cạnh đó. Tôi ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Như Quỳnh ở một công viên hẻo lánh này. Tò
mò tôi kiếm một chỗ ngồi xuống và theo dõi hành
động của Như Quỳnh. Như Quỳnh có một cặp mắt
phượng sáng ngời nhưng trong tia mắt nàng lộ
một tia buồn, một tia buồn làm lòng người lâng
lâng. Rồi kìa, một nhóm thiếu nữ Á châu đi ngang qua. Họ nhận ra Như Quỳnh và chạy đến xin chữ
ký nàng. Như Quỳnh ban đầu vẫn cười vui trò
chuyện và ký vào tập nhật ký của những nữ sinh
ấy. Nhưng rồi, tai này truyền qua tai nọ làm số
người bu đến xin chữ ký thiệt đông. Như Quỳnh
mặt vẫn tươi cười nhưng nàng từ từ cố lách mình ra khỏi đám đông. Nhưng càng né tránh, đám
đông càng lấn áp vào Như Quỳnh hơn nữa. Túng
thế, Như Quỳnh bước lẹ ra khỏi công viên, nàng
ráng chạy nhanh về xe nàng đang đậu bên kia
đường. Nhưng bỗng, nàng tấp té trên mặt
đường. Cùng lúc đó, tôi thấy một chiếc xe vận tải băng đến với một tốc độ khá nhanh. Chiếc xe bấm
còi tu tu để báo động cho đám đông hay và tài xế
trong xe ráng đạp bàn thắng để khỏi đụng vào
Như Quỳnh, lúc đó đang bàng hoàng, chưa kịp
phản ứng gì cả. Trong đám đông, không ai dám
chạy lại đỡ nàng, vì chiếc xe đó phóng quá nhanh. Hơn thế nữa, họ còn lấn xô nhau lùi lại để mong
chiếc xe không đụng vào họ. Mắt thấy cảnh tượng
nguy ngập ấy, tôi không đành lòng, bèn liều mình
phóng tới, xô Như Quỳnh qua một bên và định lùi
lại để né chiếc xe to càng kền ấy. Nhưng không
kịp nữa rồi, khi tôi vừa đẩy Như Quỳnh ra, thì chiếc xe đã ầm vào người tôi. Tôi bị bắn dội ra
hơn cả thước. Ðầu óc tôi nhức điên cuồng và rồi
tôi ngất đi. * * * Khi tôi tỉnh dậy thì phát giác ra là đang nằm trong
bệnh viện. Tôi thấy Như Quỳnh đứng cạnh một
bác sĩ nhìn tôi đầy lo. Cả thân thể tôi nhức nhối
đau đớn nhưng tôi vẫn ráng mỉm cười để Như
Quỳnh bớt lo. Tai tôi nghe được tình trạng sức
khoẻ từ miệng cô y tá: - Ông Bàng! Sau tai nạn đụng xe, ông đã bị bất
tỉnh hơn 3 ngày rồi đó. Báo cáo khám X-ray cho
thấy ông chỉ bị xây xát nhẹ ở thân thể thôi, nhưng
vì có một số lượng máu còn động trong đầu óc
ông nên đã làm cho ông mê man. Bây giờ, ông đã
tỉnh thì hay quá. Chỉ chừng độ năm, sáu ngày dưỡng bệnh là ông có thể xuất viện.
Khi cô y tá rời khỏi phòng, thì Như Quỳnh mới lo
lắng hỏi:
- Cậu Bàng! Cậu đã đỡ hơn chưa?
- Vậng cảm ơn chị, tôi đã khỏe hơn rồi. Chị không
phải lo lắng quá làm chi!!! - Tôi phải cảm ơn cậu vì nếu không nhờ cậu có lẽ
kẻ nằm trên giường này sẽ là tôi chứ không phải
là cậu đâu!!!
Chúng tôi trò chuyện một hồi rồi thì Như Quỳnh ra
về. Sau đó trong thời gian tôi ở trong bệnh viện,
Như Quỳnh thường xuyên đến thăm tôi. Cuộc trò chuyện càng lúc càng thân mật. Chúng tôi có
những sở thích giống nhau. Như Quỳnh có bản
tánh tự lập, và quả quyết nên nàng sống cô độc.
Tánh nàng thích trầm lặng, và thường mang theo
nỗi buồn bâng quơ của người thiếu nữ Việt Nam
truyền thống. Hỏi về chuyện tình yêu, Như Quỳnh đã có lần tâm sự với tôi và kể cho tôi nghe về một
đời chồng dang dở của nàng….
Hồi Như Quỳnh còn ở Việt Nam, vì được rèn luyện
từ thưở nhỏ nên nàng đã có một giọng hát thật
trong và ngọt ngào. Khi nàng trưởng thành, Như
Quỳnh quyết định chọn con đường văn nghệ làm nghề chính của mình. Chẳng bao lâu, tiếng hát
nàng đã vang dội trong nước, nàng được những
ông bầu mời đi trình diễn liên tục. Trong một lần
tình cờ, Như Quỳnh đã gặp Thành. Thành là một
nhân viên đào tạo ca sĩ của Trung tâm Á Châu ở
Mỹ. Ngoài sự nghiệp vững chắc và high income, Thành có dáng vóc khá bảnh trai. Hắn là thần
tượng của những thiếu nữ mơ mộng về Thiên
Ðường Mỹ Quốc. Sau một thời gian quen nhau,
Như Quỳnh đám cưới với hắn và được bảo lãnh
qua Mỹ. Ở Mỹ, Như Quỳnh qua sự giới thiệu của
hắn đã ký hợp đồng với trung tâm Á Châu. Chẳng bao lâu, tiếng hát Như Quỳnh vang dội trong làng
âm nhạc tại hải ngoại. Với những bài hát tình ca
quê hương, Như Quỳnh đã kiếm được cho trung
tâm khá nhiều tiền. Tuy nhiên, trong thời gian đó,
tình cảm giữa nàng và Thành đã trở nên tẻ nhạt. Ở
chung với hắn một thời gian, Như Quỳnh phát hiện ra Thành vốn không thật sự yêu nàng, mà chỉ
lợi dụng nàng làm chiêu bài để hắn có chỗ đứng
trong trung tâm. Cũng trong thời gian đó, quan hệ
giữa nàng và trung tâm Á Châu ngày càng tệ.
Trung tâm đã xao lãng nàng và vấn đề tiền bạc
không được xòng phẳng. Nước đầy ly thì thế nào cũng tràn. Như Quỳnh quyết định ly khai trung
tâm Á Châu mà ký hợp đồng mới với trung tâm
Ðêm Paris và ly dị Thành. Tưởng đâu mọi chuyện
sẽ tốt đẹp hơn, nhưng có ai ngờ sự ra đi của nàng
đã làm sự nghiệp Thành chao đảo. Trung tâm Á
Châu chuẩn bị tẩy chay Thành vì sự bỏ đi của Như Quỳnh. Giận quá làm bậy, Thành đi bêu xấu Như
Quỳnh ở khắp nơi, nào là Như Quỳnh giựt tiền của
trung tâm rồi bỏ chạy, nào là Như Quỳnh bỏ sang
trung tâm Ðêm Paris để làm nhơ mặt trung tâm Á
Châu.
- Ôi Bàng biết không, mấy tháng này chị ngủ không yên đó em. Mỗi lần chị nhắm mắt là lại nghĩ
đến những xao luận bàn tán. Em biết tính chị mà,
cái gì là ra cái nấy, nay tên Thành lại bịa ra mà nói.
Có nhiều lúc chị muốn tên đó, nhưng dù sao hắn
cũng từng là chồng chị, vả lại chẳng lẽ mình lại
vạch lưng mình cho thiên hạ coi chuyện xấu mình? Quỳnh buồn lắm Bàng ạ!
Nghe Như Quỳnh kể mà tôi càng thương chị hơn.
Chị có đầy tài hoa cũng như sắc đẹp để chinh phục
bất cứ người đàn ông nào, nhưng chị lại bất và
trao thân lầm cho một tên bỉ ổi.
- Vậy còn em, Bàng, hãy kể cho chị nghe về cuộc sống của em đi?
Tôi thở dài và bắt đầu kể:
- Cuộc đời của em sống nay đây mai đó chị ạ. Năm
em lên 11 tuổi thì bố mẹ em ly dị. Em cùng mẹ bán
hết tài sản, làm đủ hết mọi thủ tục và lo lót thiệt
nhiều mới được di dân qua đây. Khi qua đến bên đây, vì không quen thời tiết cũng như là cuộc
sống, mẹ con em rất chật vật vất vả. Rồi, mới đây 3
năm, mẹ em đã bị ung thư và qua đời. Bây giờ, em
một mặt đi học hết hai năm cuối cùng của đại học,
một mặt phải đi làm kiếm thêm tiền ăn xài.
Như Quỳnh ôm lấy tôi vào lòng, như một người chị thương em, Quỳnh nói với tôi:
- Tội nghiệp Bàng quá!!! Còn nhỏ vậy đã phải lăn
lộn trong xã hội này. Hay là bây giờ em đến ở
chung với chị nhé! Coi như đây là chị đền ơn em
đã cứu chị được không???Hãy yên tâm Bàng, từ
nay, chị sẽ chăm sóc cho em!!! Tôi ôm chị mà lòng ngây ngất. Mùi hương trầm
nhạn từ cơ thể chị cứ tỏa miên mang vào mũi tôi
và hơi ấm trong người chị bao bọc lấy tôi. Mạch
máu tôi căng lên và con cu đã hơi lố dậy. Khi Như
Quỳnh buôn tôi ra, mặt mày tôi đỏ như xôi gấc.
Không phải tôi cảm động vì những lời nói của Như Quỳnh mà vì chí khí nam nhi đang bừng
sống lại. Một lúc sau Như Quỳnh ra về. Tôi ngó
theo bóng chị khuất dần mà lòng luyến tiếc, thèm
thuồng có lại cái ôm ấp vừa qua. * * * Vài hôm sau, tôi dọn đến ở chung với Như Quỳnh.
Căn flat Như Quỳnh mướn trong thời gian nàng
lưu diễn trang bị đầy đủ tiện nghi và rộng gấp
mười lần căn phòng trọ mướn của tôi. Hành lý của
tôi mang theo cũng rất đơn giản, chỉ độ mười bộ
quần áo và cái chăn gối, cũng như những đồ vệ sinh khác thôi. Cuộc sống giữa tôi và chị Quỳnh
thật dễ chịu và thân mật. Như Quỳnh thật có tài về
nội trợ nên tôi cứ thưởng thức những vị ngon vật
lạ mỗi ngày. Chị cũng giỏi về những gia chánh
khác, nên căn flat thật sạch sẽ và thơm.
Sau hơn một tuần ở với Như Quỳnh, tuy danh nghĩa là chị em nhưng mỗi lần tôi gần Như Quỳnh,
tôi lại thèm thuồng cảm giác được chị ôm ấp. Một
đêm, do khí trời đột nhiên trở nóng, nên tôi chỉ
mặc chiếc quần xà lỏn mà ở trong phòng vừa nằm
nghe nhạc vừa mở coi một cuốn tạp chí PlayBoy
mới mua hồi chiều. Nhìn những đứa con gái hở ngực hở mông, trình bày đủ kiểu làm tôi nứng lên.
Ðầu óc tôi cứ tưởng tượng tới hình ảnh Như
Quỳnh lả lơi trong những tư thế gợi tình ấy. Chợt
cửa phòng mở ra, và Như Quỳnh buớc vào với
chén chè trong tay làm tôi hơi hoảng. Tay chân
luốn cuốn dấu đi cuốn tạp chí, nhưng càng hấp tấp tôi càng vụng về, tôi làm rớt xuống sàn nhà và
xui làm sao, cuốn tạp chí lại mở ra vào trang giữa,
và lộ hình một người thiếu nữ đang quỳ kiểu chó.
Bức hình thấy rõ vẻ mặt sung sướng cũng như
những làn tinh suơng bắn ra từ *** thiếu nữ ấy.
Tôi cúi gầm mặt xuống mà lòng lo lắng không biết Như Quỳnh sẽ có phản ứng nào. Như Quỳnh thấy
hành động luốn cuốn của tôi làm chị tức cười, khẽ
đặt chén chè lên bàn, chị lượm lấy cuốn tạp chí lên
đưa tôi, và nói:
- Ăn chè xong rồi ngủ nhe em!!
Rồi chị bước ra khỏi phòng như chưa có chuyện gì xảy ra. Tôi thở vào, ăn xong chén chè thơm
ngon ấy rồi tắt đèn đi ngủ.
Thức dậy nửa đêm, tôi mắt đái bèn chạy xuống
phòng tắm thì thấy đèn còn mở và cửa chỉ đóng
hờ chứ không khóa. Chắc chị Như Quỳnh còn ở
trong đó nên tôi bèn ráng nhịn và đợi. Bỗng tôi nghe những tiếng rên thật nhỏ từ trong phòng
tắm phát ra. Sợ có chuyện gì không ổn nên tôi bèn
len lén nhìn qua khe cửa. Tôi thấy Như Quỳnh
đang tự thủ dâm cho chính chị. Ọp ẹp, những
tiếng ướt át xuyên vào lỗ tai thính nhạy của tôi
làm tôi căng thẳng quá. Mới hồi nãy coi hình lõa thể trong tạp chì đã làm tôi thèm *** lắm rồi, bây
giờ còn gặp cảnh này thì làm sao tôi chịu nổi. Tay
tôi sục *** không ngừng, vừa nhìn chăm chăm
vào từng động tác của Như Quỳnh. Ááahaaa…
Như Quỳnh rên lên, vẻ mặt nàng đê mê, mắt nàng
nhắm nghiền lại trong khi chiếc miệng hoa đào cong vành và Như Quỳnh nghiến răng để khỏi bật
ra tiếng sướng. Ưưưư….umum….Như Quỳnh càng
thọc càng nhanh và tiếng nhọp nhẹp phát ra to
hơn. Tôi ở ngoài cũng tự thủ dâm nhanh không
kém gì chị. Bỗng Như Quỳnh chợt sựng người lại,
tôi thấy rõ, từ háng Như Quỳnh bắn ra những tia nước nhờn đục làm ướt cả sàn nhà. Vẻ mặt chị
giãn ra, và thầm hưởng những dư âm còn sót lại
của cơn sướng. Chợt chị mở mắt ra và bắt gặp tia
mắt soi mói tôi đang nhìn chăm chăm vào chị làm
chị bỡ ngỡ và rú lên một tiếng ngạc nhiên. Rồi chị
vội mặc lại cái quần và mở cửa dòm tôi. Lúc đó, tôi muốn dừng lại cũng không kịp nữa. Cơn sướng
làm mờ óc tôi, và tôi sục nhanh hơn bao giờ cả. Hự
hự..Tôi gồng người lại và bắn mạnh dòng tinh khí
về phía trước. Phụt..Phụt. Từng dòng tinh khí bắn
ra thiệt nhiều và vô tình nhắm trúng vào người
Như Quỳnh, làm dơ đi phần bụng của chị. Tôi thở dài ngồi mệt xuống. Tôi thấy vẻ mặt Như Quỳnh
ban đầu lộ vẻ giận dữ, sau chuyển qua nét sượng
sùng, và cuối cùng vẻ bối rối. Tôi cũng như chị.
Chúng tôi ngồi đó một thời gian và cuối cùng tôi
đánh bạo nói:
- Em xin lỗi chị!! - Không, em…. không có lỗi gì đâu!!Vậy..vậy…Như
Quỳnh ngượng nói,…chúng ta ..huề nha!!
Tôi ngạc nhiên nhìn chị Như Quỳnh. Bắt gặp ánh
mắt dịu dàng nhìn tôi, chúng tôi như đọc được
suy nghĩ của nhau và cười khẽ. Như Quỳnh ngồi
xuống kế bên tôi. Chị khẽ tâm sự: - Em biết không, hồi nãy, thấy em đọc cuốn tạp chí
đã làm chị hồi tưởng nhiều việc. Mặc dù tên Thành
đã có lỗi với chị nhưng hắn đã cho chị thỏa mãn
trọn vẹn việc phòng the. Càng nghĩ chị càng cảm
thấy nóng người, nên…em biết rồi…đó.
Tôi đỡ lờI cho chị: - Em cũng có hơn gì chị đâu, nhưng…nhưng…em
chưa từng được làm tình chị ạ!!
- Vậy…em muốn thử không?