Hai mẹ con đã đến trước căn biệt thự xinh xắn
trong khu phố Quận 3 yên tĩnh nầy.
Mẹ con bé dặn dò nó một lần cuối trước khi bấm
chuông:
- con nhớ nghe lời cô chú đây hết mình, không
được từ chối điều gì hết nghe con. Nhà mình nghèo nên mẹ đã đồng ý cho con đến ở với cô
chú nầy trong vòng 5 ngày. Con đã gần 15 tuổi
rồi, con cũng phải hiểu tình cảnh gia đình mình mà
ráng chịu đựng nghe con.
Con bé bùi ngùi ôm mẹ nó vào lòng. Nó cũng hiểu
chứ, là mẹ nó có thỏa thuận gì đó với hai vợ chồng chú Trí nào đó mà Con bé cũng chưa từng
gặp mặt. Nó chỉ hiểu mang mán là cô chú Trí đã
đưa một số tiền khá lớn cho mẹ nó, với điều kiện
là nó phãi về nhà cô chú trong vòng 5 ngày để «
phục vụ đặc biệt » cho họ. Khi nó thắc mắc hõi mẹ
nó thế nào là phục vụ đặc biệt, mà chỉ trong 5 ngày thì mẹ nó chỉ nói qua loa:
- thì con chỉ cần nhớ là người ta biểu gì con cũng
phải « dạ », nhớ bao nhiêu đó là đủ rồi.
Con bé không khỏi hồi hộp vì đây là lần đầu nó xa
nhà. Đi ở với người lạ rồi sẽ ra sao, liệu nó có đáp
ứng nổi đòi hỏi của chủ hay không? nếu biểu nó lao động thì nó không sợ vì nó quen điều đó rồi,
nó đâu có ngại làm lụng. Nhưng mà tại sao chỉ có
5 ngày? bộ sau đó thì người ta đuỗi nó hay sao?
hay là còn gì nữa mà nó không biết? nó tự nghĩ,
thôi hơi đâu mà suy nghĩ cho mệt, miểng là mình
cứ « dạ » râm rấp như mẹ dặn là xong! Cánh cửa hé mở, một gương mặt phụ nữ hiện ra
làm Con bé ngẩn ngơ. Chao ơi sao lại có người
đẹp như trong tivi vậy. Mùi nước hoa thơm tỏa ra
từ cô ta làm Con bé càng thấy lúng túng. Người
phụ nữ mở rộng cửa và nhìn Con bé một cách đầy
thiện cảm: - À thì đây là con bé, con của chị hã chị Tư, mời chị
vào nhà.
- Dạ thôi cô ạ, tôi phải đi ngay không khéo lở
chuyến xe đò. Tôi gởi Con bé lại cho cô vài ngày,
cô chỉ dạy nó giùm tôi.
Nói xong, chị Tư hối hả quay lưng đi ngay. Con bé nhìn theo mẹ nó đến khi mẹ nó khuất sau khúc
quanh. Khi nó quay lại thì thấy người phụ nữ
trong khung cửa vẫn nhìn nó với nụ cười đầy
thiện cảm. Con bé bối rối, cuối nhìn xuống đất.
Người phụ nữ đưa tay ra về phía nó:
- Thôi để chị dẫn em vào nhà. Con bé ríu ríu đưa bàn tay của mình cầm lấy tay
của người phụ nữ và bước theo trong lòng rối
như tơ vò. Nó cảm thấy người đàn bà trẻ đẹp nầy
thân thiện với nó, làm nó cũng có cảm tình ngay
với cô ta, nó thấy mình gần gũi với cô Oanh, nó ví
mình như người gần chết đuối mà vớ được cái phao. Trong phòng khách, cái gì cũng mới lạ với
nó, quả là một thế giới hoàn toàn khác biệt với thế
giới hàng ngày của nó.
- Em ngồi xuống đây, uống ly nước đi!
Con bé ngượng ngùng cầm ly nước lên miệng, lí
nhí: - Dạ cám ơn cô…
Oanh cắt ngang:
- Chị muốn em kêu chị bằng chị, không được
khách sáo. Dù sao chị hơn em đâu có bao nhiêu
tuổi. Thôi bây giờ để chị nói qua cho em biết
chương trình của 5 ngày tới đây. Chị nói thẳng cho em biết, chị và anh Trí đã có nguyện vọng từ
lâu được chăm lo đầy đủ cho một đứa bé gái,
nhưng kiếm hoài chưa được. Cách đây không lâu,
anh và chị có dịp đi Thủ Đức, trong lúc đang ngồi
ăn trưa trong quán thì thấy mẹ con em đi qua, mẹ
em gồng cái gánh trái cây, còn em thì đội nón lá đi sau. Vừa nhìn thấy em thì anh Trí đã thúc chị: cô
bé nầy dễ thương và đẹp quá, có lẽ đây là mục
tiêu mình tìm kiếm từ lâu nây…
Con bé nghe đến đây thì mắc cỡ đỏ mặt. Mà sao
không đỏ mặt cho được khi nghe một người đàn
ông khen mình – dù mình chưa thấy mặt ông ta lần nào-! Con bé cũng biết mình không đến nổi
nào vì khi nó đi học thì thường thấy mấy thằng
con trai lớp lớn hơn hay chỉ chõ nó và nói trăng
nói cuội, nhưng nó cũng không chú tâm cho lắm
vì thật sự mà nói thì nó chỉ có 14 tuổi hơn nên
chuyện trai gái vẫn còn xa vời với nó. Nó chỉ nhớ có lần bị mắc mưa phải ở lại nhà con Thúy một
đêm, mà tối đó sau buổi cơm, con bạn học của nó
đã nói với nó một cách bí mật:
- Chút nữa, ba mẹ tao ngủ rồi tao cho mầy coi cái
nầy ngộ lắm!
Nó cũng thấy kích thích và tò mò vì giọng nói đầy vẻ bí ẩn của con Thúy.
Một lúc sau, đang chăm chỉ làm bài trên cái bàn
nhỏ trong phòng con Thúy thì con bạn của nó
thình lình đặt lên cuốn tập của nó một tờ giấy đôi
ghép lại và thầm thì:
- Mở ra coi đi, mầy! Con bé cười cười mở trang giấy và mặt nó bỗng
trở nên đỏ bừng. Trước mắt nó là một tấm hình
nhầu nát có lẻ vì đã được xem qua quá nhiều lần,
nhưng hình vẫn còn rõ. Đôi mắt con bé dính chầm
chập vào đó: nó thấy một người đàn ông đang
hôn say sưa môi cuả một người đàn bà, áo sơ-mi của cô ta đã tụt xuống một bên và nó cũng nhìn
thấy rõ một tay của người đàn ông đang bóp vú
căn cứng của người đàn bà. Nó nhìn vẻ đam mê
trên gương mặt của người đàn bà và nó thấy
nóng ran trong cơ thể. Từ từ nó cảm nhận đôi vú
nhỏ xíu của nó cũng đang dần dần căng lên: đây là lần đầu tiên nó có cái cảm giác đó, thông
thường thì đâu bao giờ nó chú trọng đến bộ ngực
của nó đâu! và lạ lùng hơn nữa, nó lại thấy ngứa
ngứa giữa háng của nó và nó tự động thò tay
xuống rờ vào con chim của nó.
Con Thủy bật cười nhỏ lên làm nó giựt mình rút tay lên:
- Chà, mới thấy một chút mà đã hứng rồi sao?
- Cái gì mà hứng với không hứng!
- Thì tao cũng vậy mà! nhìn cái hình nầy một lúc là
tao thấy ngứa ngứa dưới chim, phải lấy tay xoa
xoa một chút mới hết. Mầy làm thử đi, sẽ thấy tao nói đúng.
Con bé nghe theo lời bạn thò tay xuống xoa nhẹ
vào đủng quần, nơi con chim.
Con Thủy la nhẹ nó:
- Rõ ràng mầy hỏng biết gì hết! phải xoa thẳng lên
mới hết ngứa, chứ ai lại xoa trên quần. Một lần nữa, Con bé lại nghe lời bạn. Nó đút tay
luồn vào quần bà ba và luồn vào cái sì-líp của nó.
Không phải đây là lần đầu tiên nó rờ chim của nó,
mỗi lần đi tắm nó đều kỳ cọ rất sạch phần thân thể
nầy, nhưng lần nầy, nó có cảm giác có cái gì đó
khác thường khi nó làm động tác nầy. Nó thấy có phần thẹn thùng, không biết tại sao. Nó rờ nhẹ lên
cái mu vẫn còn trơ trọi, chỉ lún phún vài ba sợi
lông tí xíu, nó rờ xuống chút nữa thì thấy ướt
ướt. Rồi nó đụng vào một phần nào đó, chổ nó
ngứa nhất. Nó xoa xoa lúc đầu nhẹ nhẹ rồi ấn
mạnh tay nó vào thêm. Cái cảm giác ngứa biến mất đễ chổ lại cho một cảm giác lâng lâng khó tả.
Sau một lúc cả hai con bé cười xòa và con Thủy
dấu đi cái hình trong đống sách của nó, và cả hai
tiếp tục buổi ôn bài…
Giọng nói của Oanh làm Con bé giựt mình, trở lại
thực tế. - Sau đó chị có liên lạc được với mẹ em, và mẹ em
đồng ý cho em lên ở với anh chị trong vài ngày để
anh chị được thỏa mãn cái mơ ước được chăm lo
săn sóc cho một cô bé gái ngây thơ như em.
Huống gì em lại đẹp gái nữa.
Con bé rối tung trong đầu: mình tưởng lên đi làm công cho người ta trong mấy tháng nghĩ bải
trường, để giúp mẹ kiếm chút tiền, ai dè theo chị
nầy thì người ta cần mình để chăm sóc cho mình,
thật là khó hiểu quá.
Con bé e dè lên tiếng:
- Cô ơi.. dạ…ï chị ơi, vậy là sao hả chị, em phải làm gì? chị cứ biểu em , em không sợ làm việc đâu mà
chị…
Oanh dịu dàng lên tiếng:
- Không em à, chị đã nói với em, em hãy để anh chị
nuông chìu em trong 5 ngày. Chị hứa với em là
anh chị sẽ cho em sống sướng đã đời như em muốn, chịu không? thôi bây giờ chị muốn dẫn em
đi mua vài cái quần áo cho em, không lẻ em cứ
bận mấy cái áo cũ xì nầy hoài hay sao? rồi chiều
nay khi anh Trí đi làm về , mình rũ ảnh đi nghe
nhạc, em chịu không?
Con bé bàng hoàng như trong mộng, biết gì mà chịu hay không chịu…
Oanh dẫn Con bé đi mua sắm cả buổi chiều. Oanh
dùng tất cả khả năng của mình để chinh phục lòng
tin của Con bé. Nàng nắm tay Con bé đi tung tăng
như hai chị em, lúc đầu Con bé còn e dè nhưng
đứng trước sự tự nhiên của Oanh thì không bao lâu Con bé quên hết những ngượng ngùng. Nó
tận hưởng những giây phút không thễ ngờ nầy:
nó, một con bé quê mùa, mồ côi cha, sống chật vật
với một người mẹ suốt ngày lo tảo tần, cũng chính
con bé đó bây giờ được nắm tay một người chị
đẹp như người mẫu, đi mua những cái áo, cái quần, cái váy mà không bao giờ nó có thể tưởng
tượng có thể mua nỗi! Niềm tự hào của nó dâng
lên tột bậc.
Oanh âu yếm nhìn Con bé:
- Chị mỏi chân quá rồi, mình kiếm chỗ nào nghĩ
một chút nghe em. Họ vào một quán cà phê sang trọng, ngồi một bàn
ẩn khuất sau mấy cây kiểng sum suê. Sau khi
được bồi bàn đem lại 2 ly chanh đường, Oanh và
Con bé uống để tận hưởng cái thú giãn dị được
cảm nhận giòng nước lạnh chãy xuống cổ nóng
khát. Con bé thích thú quá mức: quả thật là mình hên
nhất đời, có mơ cũng chưa chắt đẹp như vầy. Tự
nhiên được người ta lo cho mình, mà hơn nữa lại
là một người đẹp quá chừng! Con bé liếc trộm
sang Oanh, trong lúc Oanh đang nhắm mắt uống
từng ngụm nhỏ nước chanh đường. Con bé nhìn chiếc cổ sang trọng của Oanh, rồi Con bé nhìn vào
cặp môi của nàng một cách chăm chú. Tự nhiên
Con bé lại nhớ đến cái hình mà nó đã được xem
tại nhà con Thủy. Cũng cặp môi đó… Đột nhiên Con
bé lại thấy ngứa ngứa ở phía háng của nó, nó giật
mình hổ thẹn, đỏ bừng mặt lên. Kỳ cục quá, sao mà mình lạ quá vậy! nó đang hoang mang tự nhũ
mình như thế. Sao mà mình cứ nhìn vào môi của
chị Oanh như vậy? mà phải công nhận là chị có đôi
môi quá đẹp!
- Em nghĩ gì vậy cô em của tôi?
Bị hỏi đột nhiên trong lúc đang mơ màng, Con bé vụt trả lời không suy nghĩ:
- Em thấy môi của chị đẹp quá!
Oanh cả cười khi thấy Con bé luống cuống mắt cở.
Nàng âu yếm nhìn Con bé làm cho Con bé càng hổ
thẹn hơn.
- Để chị nói em nghe, môi em cũng đẹp lắm đó, em biết không. Em còn nhỏ mà môi như vậy cũng là
tuyệt lắm rồi. Nhìn mà muốn cắn vào! có điều em
chưa biết săn sóc môi nên chúng nó hơi bị khô đó.
Để chị xem…
Oanh xích lại gần Con bé và lấy ngón tay trõ rờ
nhẹ lên môi của Con bé làm Con bé thấy nhột nhạt, nhưng cảm giác đó dần dần trở thành tê tê. Con
bé lịm cả người đi, muốn giữ mắt mở rộng ra cũng
không được. Mắt Con bé lim dim nhắm lại. Trong
trạng thái đó, nó chỉ cảm nhận lờ mờ là đôi môi
của Oanh đã đặt nhẹ lên đôi môi của nó, và đang
nút nhẹ đôi môi của nó. Cảm giác đó không thể nào tả xiết. Nó ngã nhẹ lưng vào thành ghế vì nó
bủn rủn cả tay chân. Một lúc sau, nó mỡ nhẹ mắt ra
thì thấy Oanh ngồi cách xa nó đang uống ly chanh
đường vừa mũn mỉm cười nhìn nó. Con bé mắc cỡ
quá, muốn độn thổ quách đi và không biết phải
xử sự ra sao thì Oanh đã lên tiếng: - Chị rất hảnh diện được là người đầu tiên hôn em
đó, chị mong là đã tạo được cho em cảm giác
sướng thích, em có thấy sướng không?
Con bé cúi đầu đỏ mặt.
- Chị mong là em thành thật với chị đi, có gì đâu mà
mắc cỡ. Mà với anh Trí cũng vậy, đừng có « làm bộ » nghe! nói thật đi, em có sướng hay không lúc
nẩy?
- Có, chút chút…
Cả hai đều cười oà lên vì câu trả lời của Con bé, làm
mọi ngượng nghịu đều tan biến. Từ lúc đó trở đi,
Con bé càng thấy khắn khích với Oanh hơn nữa. Nó thấy gần gũi hết sức với cô gái dễ thương nầy.
Trên xe taxi về nhà, hai cô gaí nắm tay nhau rất
thân tình. Oanh khẻ nói nhỏ vào tai của Con bé:
- Chút tối, em cho chị xin cái nầy nghe em?
- ủa, cái gì vậy hả chị?
- Tối nay khi lên giường ngủ, em cho chị hôn em « thật sự » nghe!
Con bé đấm nhẹ vào tay người bạn của mình để
khỏi trả lời. Trong lòng Con bé, bao nhiêu câu hỏi
liên tiếp hiện ra: tối nay mình ngủ với chỉ hay sao?
còn chồng chỉ thì ngủ ở đâu? hôn thật sự là gì?
Với sự hiểu biết hạn hẹp của một cô bé chưa đầy 15 tuổi đời thì làm sao nó có thể trả lời cho được.
Nó tự nhũ: mẹ dặn mình là cái gì cũng dạ là xong!
hơi đâu mà nghĩ cho mệt. Nó nhìn qua kính của
xe đang chạy và lại nhớ miêng mang đến nụ hôn
của Oanh lúc nẫy và lại cảm thấy ngứa ở chim,
nhưng nó không dám thò tay vô chim đễ xoa. Buổi chiều đó, Con bé lăng xăng giúp Oanh đễ làm
buổi cơm chiều. Càng lúc nó càng thấy gần gủi với
Oanh, nó nhìn Oanh như một thần tượng! nó thấy
cái gì nơi Oanh cũng đẹp, cũng sang, cũng hơn
người. Nó cũng không muốn phân tích cái tình
cảm đó, nó chỉ biết là nó vô cùng thoãi mái khi được gần Oanh, chưa bao giờ nó thấy thích thú
như vậy. Nó nhìn lén gương mặt của Oanh trong
lúc cô ta đang sửa soạn bàn ăn. Đẹp thật, quả như
nó đã nghĩ hồi sáng, chị thế nào cũng là người
mẫu. Nhìn xuống chút nữa thì nó thấy bộ ngực
vung tròn của chị, là người Việt mà sao chị lại có được bộ ngực nở nang như vậy, không biết chị
có xữa vú hay không? Con bé nghĩ đến ngực của
mình mà mặc cảm. Gì mà chỉ có hai cái núm mới lồ
lộ lên, không bằng hai trái chanh nhỏ. Nó nghĩ
không biết núm vú của chị có cùng màu với núm
vú nó hay không, vì núm vú của nó màu hồng nhạt, nó chỉ thấy vú của mẹ nó, màu nâu xẩm,
thành ra nó không biết đâu là đúng, đâu là tự
nhiên. Nó chỉ sợ nhất là « không giống ai ». Con bé
định bụng có dịp sẽ hỏi chị Oanh.
Nó hơi giật mình khi Oanh đi vòng sau lưng nó rồi
vòng hai tay ôm nó vào lòng một cách âu yếm. Nó thấy dễ chịu vô cùng, chưa bao giờ có ai bày tỏ
hành động như vậy với nó, ngay chính mẹ nó
cũng chưa bao giờ ôm nó như vậy. Con bé sung
sướng tựa vào cơ thể ấm nóng của Oanh. Người
thiếu nữ cũng thấy lâng lâng khi được ôm Con bé
vào lòng, nàng cũng phải tự thú là mình cũng bị xao động hơn mức bình thường bởi cái thân thể
vẫn còn ít nhiều tính con nít nầy. Nàng nhớ lại câu
chuyện từ đầu, ngay từ lúc Trí chồng nàng bày tỏ
ước mong khao khát của chàng được « lấy trinh »
một cô bé 14, 15 tuổi. Nàng đã suy nghĩ vài ngày
và nàng đã chấp nhận với một điều kiện: nàng không chỉ đứng nhìn mà phải được trực tiếp tham
gia. Và thật vậy, nàng chính là người đã trực tiếp
mốc nối mẹ của Con bé để thuyết phục bà ta trong
chuyện nầy. Lẻ dỉ nhiên là mẹ của Con bé cũng bị
lóa mắt bởi số tiền lớn nhận được, nhưng một
phần cũng là vì bà ta tin tưởng nàng nên mới chịu chấp nhận cái thỏa thuận nầy. Ý định của Oanh lúc
đầu muốn có mặt là để gíup cho chồng nàng tránh
có những sai lầm tai hại mà chàng không nhìn
thấy, vì nàng nghĩ dù sao mình là đàn bà thì mình
cũng tế nhị hơn trong vấn đề nầy.
Nhưng từ lúc gặp Con bé thì nàng phải công nhận là Con bé có một sự thu hút lớn với nàng hơn là
dự tính. Con bé có cái gì đó, vừa ngây thơ, vừa
con nít, vừa khêu gợi làm nàng cũng thấy bị lôi
cuốn. Hồi sáng khi mở cửa tiếp đón hai mẹ con
Con bé, khi nhìn thấy Con bé e dè trong chiếc áo
dài trắng học trò, nhìn cái ngực nhỏ xíu của Con bé qua làn vải, nhìn thấy vóc dáng đơn sơ của cái
quần lót của nó thể hiện mờ mờ, ôm bao đôi mông
khá đầy đặn cho lứa tuổi 15… nàng đã thấy lòng
mình hơi bị động. Rồi trong quán ăn vắng khách,
nàng đã không cầm lòng được để hái nụ hôn đầu
tiên của Con bé mới lớn nầy. Nụ hôn tuy ngắn ngủi nhưng lại tuyệt vời, nàng không ngờ là mình lại bị
kích thích đến độ đó trong khi hôn Con bé, ***
của nàng đã ướt đẩm, thật là không ngờ! Nàng
cũng hảnh diện lắm khi cảm nhận là Con bé cũng
bị thu hút bỡi nàng. Nàng không cho mình là có
khuynh hướng đồng tính luyến ái, nhưng nàng rất kích thích khi có cơ hội độc nhất nầy để quyến
rũ một người đồng phái. Nàng tự nhũ là sẽ hết
sức bảo vệ cho Con bé đễ mọi chuyện được tốt
đẹp cho nó, và nàng quyết định là nàng sẽ nắm vai
trò chủ động, nàng tin chắc là Trí sẽ hoàn toàn
đồng tình với nàng trong chuyến viễn du tình ái nầy.
Oanh xua đuổi những ý nghĩ đó đễ trở về với
thực tế, thực tế trong đó nàng đang ôm một cô bé
thơ ngây trong vòng tay. Nàng dụi mặt vào mái tóc
của Con bé để tận hưởng cái mùi vị khó tả của tuổi
thơ, của nắng khói, của kẹo mứt… Con bé mềm nhũng trong vòng tay của nàng. Đôi tay của nàng
xiết lần lại một cách chính xát hơn: bàn tay phải
của Oanh đang úp nhẹ lên vú trái của Con bé, nàng
không muốn đốt giai đoạn sợ Con bé sợ hải. Do
đó nàng chỉ để tay của mình trên vú của Con bé mà
không làm gì tiếp, dù rằng nàng chỉ muốn luồn tay dưới áo của nó để mân mê ngay cập vú bé nhỏ.
Nàng tự nhũ: mình phải làm từ từ thì Con bé mới
chịu, mình còn những 5 ngày mà, phải đi từng giai
đoạn một để dạy cho cô bé nầy biết thế nào là thú
vui thể xác.
Nhưng dù Oanh chỉ đặt tay lên vú nhưng Con bé đã rối ren, nó cảm nhận là núm vú bé nhỏ của nó
như muốn bung lên làm cho nó thấy đau ở đầu
vú, nhưng đây là một cái đau khác thường, trong
cái đau có lẩn một cái gì đó lâng lâng, tê tê. Nó
không hề nào ngờ là ngực của nó lại có nhạy cảm
như vậy. Bàn tay của Oanh xoa xoa nhẹ ngực của nó làm nó càng rối ren. Nó không phản ứng gì khi
Oanh xoay nhẹ người nó lại, và nó đón nhận nụ
hôn thứ nhì trong ngày như là một giãi thoát cho
bao nhiêu đè nén, chờ đợi. Con bé đê mê để cho
Oanh nút nhè nhẹ môi của nó, quả thật là tuyệt vời.
Oanh không dám hôn quá táo bạo, để cho Con bé quen dần, nàng dùng đầu lưỡi đẩy nhẹ hai môi
của Con bé ra và ấn mạnh vào răng của Con bé.
Con bé như hiểu ý và nó rùng mình hé miệng ra
để đón nhận đầu lưỡi của cô gái. Nó không kềm
được một tiếng rên như một con mèo con…
Một tiếng cười vang làm cho hai cô gái giựt mình buông nhau ra.
- Chà hai em hưởng thụ đã quá há!
Oanh mỉm cười, ôm vai Con bé:
- Anh mới về! em giới thiệu cho anh đây là cô bé
dễ thương nhất thành phố nầy.