Đó là một buổi tối cuối tháng 3, những cơn mưa
dầm nặng hạt trái mùa bất thường vẫn đang trút
xuống những con đường làm bọt nước Cộng Hòa
Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Namớc tung tráng xóa cả
một vùng. Đang nếm hương vị vừa đăng đăng vừa đậm chất béo thơm của tách cà phê sữa, Ngọc
Duyên buộc phải đóng gập chiếc laptop đang đánh
máy dở dang lại, vì một cuộc gọi của người bạn
đang công tác trong nganh công an, là một nhà
báo trẻ ra trường chưa tròn 3 năm, nhưng thông
tin như thế khiến Duyên vô cùng hứng thú. Sau gần 01 giờ đi xe, cuối cùng Duyên cũng đến được
nơi cần đến, một căn nhà trông rất bình thường,
nhưng bên trong thì có khá nhiều người. Tiến vào
trong, sau khi xuất trình thẻ nhà báo và các giấy tờ
tùy thân, Duyên được 1 nữ thiếu úy cảnh sát dẫn
lên tầng 2 ngôi nhà, và dù đã biết trước chuyện gì vừa xảy ra ở đây, Duyên vẫn có hơi bất ngờ với
những gì mình đang chứng kiến. một phòng ngủ
với quang cảnh thật hỗn độn, quần áo, đồ đạc
vương vãi khắp nơi, cảnh vật lộn hay một điều gì
đó khiến các bình bông bể tan, các vật dụng trang
điểm vương vãi khắp nơi, chiếc drap trải giường nhăn nhúm trong khi mền gối vương vãi tứ tung…
Tiến vào trong, một người phụ nữ với khuôn mặt
không khó để đoán biết độ tuổi trung niên, vẻ mặt
cùng đầu tóc xác xơ, với vẻ mặt vẫn còn hiện nét
hoảng loạn đang trả lời những câu hỏi cho một
công an viên khác. Vốn là nhà báo có sự quen biết nhất định, nên Duyên gần như được tư do tác
nghiệp trong trường hợp này, nhất là khi bạn thân
của cô là đội trưởng ở đây, Duyên có gắng lắng
nghe và cùng thêm người phụ nữ ấy, và những lời
khai Duyên nhận được càng khiến đôi chân mày
cô thêm nhíu lại: người phụ nữ đó là người giúp việc trong nhà,
ngoài ra còn có một phụ nữ khá trẻ khác sống ở
đây với hai đứa con nhỏ đang học tiểu học, không
rõ người chồng là ai nhưng từ trước giờ chẳng hề
thấy. bình thường thị chị chủ nhà hay đón con vào
buổi chiều từ trường và đưa sang nhà bà ngoại cách đó hơn 30 phút đi xe, sau đó để cháu chơi với
bà và quay về nhà, vì thế nên khoảng 5h chiều thì
chị giúp việc phải đi siêu thị để mua các thứ cần
thiết, sau đó quay về nhà cùng với chị chủ nhà lo
bữa tối. Vẫn như thói quen, chị giúp việc ra ngoài
và khóa cửa cẩn thận, siêu thị giờ tan tầm cũng khá chen chúc người, hơn 6h chiều chị giúp việc
mới quay về nhà, nhìn thấy bên trong nhà sáng
đèn, đoán biết chị chủ nhà đã về, chị giúp việc định
với tay bấm chuông cửa thì chợt nhận ra trên cánh
cửa toàn là bùn đất, dấu giầy bê bết như thể có ai
đó giẫm đạp lên, tưởng bọn con nít nào tới giở trò quậy phá nên chị chẳng quan tâm, nhưng sao bấm
chuông ba bốn lượt vẫn không thấy chị chủ nhà ra
mở cửa. Sốt ruột, chị dùng chìa khóa mang theo
sẵn mở cửa tiến vào trong. Bên trong nhà, phòng
khách đầy những dấu giầy, dấu dép với những vệt
đất khắp sàn, khi mà chị giúp việc còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra khi nhặt được chiếc áo vest
nữ khoác bên ngoài bị rách toặc hẳn 1 đường dài
gần tay áo dưới sàn, thì thoáng nghe thấy tiếng
cười khanh khách không mấy rõ ràng, phát ra từ
trên lầu, càng lần mò đi lên trên, tiếng cười càng rõ
và rõ ràng là phát ra từ phòng của chị chủ nhà. Chiếc cửa phòng vẫn đang đóng kín nhưng chắc
chắn bên trong có người, chắc chắn là đàn ông, mà
lại không phải một mà hình như và tới vài ba
người đàn ông thì phải, nhẹ nhàng áp tai vào
thành cửa, chị nghe khá rõ những âm thanh bên
trong - Um….m…mmm….
Có những tiếng động gì đó như thể vật nhau,
trong phòng, những tiếng cười của nam giới cứ
thỉnh thoáng phát ra, kèm theo những tiếng thở
mệt nhọc gấp gáp
- Ngoan nào, úi chà…khỏe quá…coi em mới ngon lành làm sao…haha
Không nén được tò mò, chị giúp việc nhẹ nhàng hé
đẩy cảnh cửa hé ra một chút để quan sát, chị
không tin được những gì mình đang nhìn thấy,
căn phòng ngổn ngang những đồ vật như đúng là
có sự vật lộn vừa xảy ra, và ngay trên giường, chị chủ nhà với hai tay bị cột chặt ra phía sau. Miệng bị
1 mảnh vải cột siết chặt đến tiếng là hét chỉ còn là
những tiếng “ úm…m..mmm…” yếu ớt, ngực áo sơ
mi đã bị xé banh toặc ra hai bên, cả chiếc áo nịch
vú cũng bị kéo tuột xuống gần dưới bụng, làm lộ
ra hai bấu vú trắng trẻo nõn nà, 1 gã đang ông đang cởi trần, hai tay xoa đôi bờ vai thon thả của
chị, còn miềng thì nút lất nút để hia đầu núm vú
khiến chỉ chủ nhà oằn người rên rỉ không ngừng.
Còn ngay bên dưới, một tên khác đang dùng cả hai
đầu gối của hắn đè giữ hai chân không cho người
phụ nữ ấy co đạp, còn tay thì đang lần mò tháo chiếc dây nịch ra, và kéo chiếc Phéc-mơ-tuya
xuống, đến khi gã ra nắm lưng quần kéo tuột
quần chị củ nhà ra, lộ cặp đùi thon thả trắng trẻo
thì chị giúp việc chẳng dám nhìn nữa, chị quay mặt
đi khi tiếng rên của chị chủ cũng với những tiếng
xít xoa hôn hít, nút chụt chụt vang lên thô bỉ…. Trước cảnh chị chủ nhà bị trói gô và bị cưỡng hiếp
trong phòng, chị giúp việc tỏ ra hoảng sợ nhưng
chẳng dám kêu lên, chị hớt hãi chạy xuống dưới
nhà, hy vọng ra ngoài cầu cứu ai đó hay đơn giản
chỉ là cầm chiếc điện thoại và ấn 113. Nhưng vừa
xuống khỏi cầu thang thì chịt kinh hãi khi còn hai tên nữa từ đâu lao ra túm gọn lấy chị, chị cào cấu là
la hét dữ dội để mong thoát ra, những chị một lúc
thì cảm thấy phía sau gáy đau nhói rồi mọi cảm giác
đau đớn nhanh chóng tan biến mất, chị nhất đi khi
bị đang mạnh từ phía sau gáy của mình.
Khi lờ mờ tỉnh dậy, chị thấy mình đang năm trong phòng của chị chủ nhà, xung quanh rất bề bộn,
cảm giác khó chịu đau buốc lan khắp cơ thể và chị
nhanh chóng nhận ra mình đang lõa lồ, âm hộ đau
buốt, còn vương vãi khắp phòng những mãnh vãi
từ quân áo của chị bị xé toạc và ném tứ tung, bấy
nhiêu cũng đủ để chị hiểu mình cũng đã bị làm nhục. ngồi chồm dậy, phía trên giường, chị chủ
nhà với khuôn mặt bê bết tinh dịch tráng đục nhờn
nhợn, hai tay vẫn đang bị trói ngược phía sau
lưng, chiếc áo sơ mi trắng bị xé toặc và kéo xệ đến
tận khủy tay, chiếc quần tay thì vốn đã bị vứt dưới
sàn trong khi chiếc quần xịp rách nhúm ở 1 bên đùi, có lẽ chị ấy còn thê thảm hơn chị giúp việc, vậy
là có ít nhất 4 tên man rợ đã hãm hiếp chị ấy, khi
người phụ nữ ấy như ngất lịm đi… vội vã tháo dây
trói cho chị chủ, chị giúp việc nhanh chóng gọi cấp
cứu và cùng lúc báo công an…
Sau khi nghe xong toàn bộ sự việc, Duyên như lặng người đi, chiếc máy ghi âm trong tay cô vẫn
đang bật nhưng đôi tay như run run lên, lại là còn
số 4… Duyên đam mê nghề phòng viên điều tra, và
cô đang cũng công an tham gia vào một kỳ án, các
nạn nhân bị hiếp dâm không hề có một quy luật
nào cả, độ tuổi nạn nhân không có gì đặc biết, trung niên hoặc chưa chồng đều có, nhưng điểm
đặc biệt là các nạn nhân đều trình báo họ bị cưỡng
hiếp tập thể bởi … 04 người đàn ông xa lạ…
Trở về căn phòng trọ mà lòng Duyên nặng triễu,
tính đến nay vụ án đã xảy ra khắp các quận và khu
vực ngoại thành xunh quanh, nhưng các trinh sát phía công an vẫn không có cách nào phá được,
mặc dù đã có những nghi vấn và manh mối bước
đầu, tối nay Duyên vẫn sẽ viết bài báo về vụ việc
này, sẽ vẫn là một bài báo ngắn mang tính chất
thông tin hơn là 1 bài phóng sự điều tra, vì đến
phía công an còn đang mù mờ thông tin hướng hồ gì là cô. Bất giác cô nghĩ đến người phụ nữ, người
nạn nhân qua lời kể của chị giúp việc, chị giúp việc
còn sức mà tỉnh dậy, còn người phụ nữ kia, có lẽ bị
hãm hiếp nhiều lần lắm, hoặc cùng lúc bị nhiều tên
khốn hành hạ dữ lắm đến ngất lịm cả đi. Rồi Duyên
gẩn ngơ nhìn tấm hình chụp ngày tốt nghiệp cử nhân khoa báo chí, cái ngày mà cô tự hứa sẽ quay
lại tòa soạn nơi mình thực tập, để cùng sống với
đam mê và với nghề báo mà mình đã chọn, nhưng
đây cũng là một nghề đầy cảm xúc mà những gì cô
đã phải nghe và sáng ngày mai phải đăng tin luôn
khiến cho cô có rung cảm không sao diễn tả được. 11h47p, Duyên ấn nút send, bài báo viết vội
nhưng xúc tích được gửi đến tòa soạn chờ lịch
được in số báo…
Có một điều mà phía công an chưa cho Duyên biết
rõ, ngoài điểm chung giữa các vụ án hiếp dâm là
nạn nhân đều khai bị tấn công và bị hãm hiếp bởi ít nhất 04 người đàn ông xa lạ, còn có 1 đặc điểm
khá tương đồng khác, đó là sau khi cưỡng hiếp
xong, chúng thường cướp tài sản của nạn nhân,
nhưng số tiền chúng lấy đi không nhiều, hoặc
không đáng kể, mặc dù những phụ nữ chúng
cưỡng bức đều trẻ đẹp hoặc nếu thuộc dạng trung niên thì trông vẫn khá hấp dẫn và thường là phụ
nữ giàu có hoặc dư dã, như vụ việc vừa qua, chị
chủ nhà bị cưỡng hiếp làm việc chuyên trách tại
ngân hàng, dù mới hơn 30 tuổi nhưng thu nhập
rất khá, tại hiện trường, ngoài quần áo nạn nhân bị
xé rách thì các tủ đồ đều bị lung tung, quần xì và áo lót bị ném vương vãi khắp phòng, trong khi tư
trang tiền bạc lại chẳng hề mất mác đáng kể bao
nhiêu, trong khi căn nhà ba tầng được xây dụng
khá sang trọng. Như thế cho thấy việc cướp tài sản
không phải là ý định chủ yếu của nhóm tội phạm
này. Sáng hôm sau, Duyên vào bệnh viện thăm chị chủ
nhà, nạn nhân đêm qua, nhưng bác sĩ không cho
vì sợ nạn nhân hãy còn sốc, từ ngoài buồn bệnh,
Duyên nhận ra dù đang phải nằm giường những
chị ta quả nhiên là xinh đẹp, nét xinh của sự thanh
lịch và tao nhã, thảo nào bọn côn đồ đó chẳng hề tha mà còn hành hạ cho đến khi chị ta kiệt sức.
quay bước chân xuống bậc thềm bệnh viện, ra bãi
giữ xe, trong đầu Duyên thầm nghĩ làm cách nào
để tìm hiểu được vụ việc này, vừa giúp phía công
an phá án, vừa thỏa máu đam mê trinh thám của
mình, và sẽ lại là những tư liệu quý giá cho bài viết của mình. Vừa nghĩ, cô vừa bật chìa khóa mở cốp
xe lấy găng tay và khẩu trang thì nhận ra 1 tờ giấy
được gấp mép cẩn thận. một tờ giấy xa lạ, ai đó đã
lén và từ khi nào cho vào trong cốp xe? Mọi câu
hỏi thoáng hiện lên rồi vụt bay đi nhường chỗ cho
trí tò mò, Duyên mở mảnh giấy ra, bên trong, nét chữ được đánh máy cẩn thận như để tránh sự
giám định chữ viết của công an, vài ba dòng ngắn
gọn:
“cô em nhà báo, nếu em không trở thành nạn
nhân tiếp theo, thì hãy dừng cái trò viết lách này
lại…” Sự tức giận muốn làm rõ sự việc càng dâng lên
trong duyên, cô vò tờ giấy chặt trong lòng bàn tay
và tự nhủ sẽ theo đuổi đến cùng… ngoài trời, cơn
mưa trái mùa lại bắt đầu xối xả trút nước…